Thổn Thức Tuổi 30!
Aka thế mà giờ nó cũng ngồi đây để viết về cái tuổi 30 của nó! 🙂
Không ngờ nó đã đi hết 50% cuộc đời và chỉ còn lại 50% để dùng nữa! Ôi cái tuổi 30! Một cái tuổi chưa già nhưng cũng không còn trẻ để mà lãng phí thời gian nữa. Nhìn lại chặng đường 30 năm qua thật là ngắn ngủi!
Nó còn nhớ như in hình ảnh của nó. Một thằng bé nhỏ con với cặp mắt kháu khỉnh và sáng lạ thường. Mọi người nhìn vào cặp mắt nó mà như nhìn vào hai giọt nước long lanh vậy! Lúc đó tâm hồn nó cũng giống như hai giọt nước long lanh đó! Không một chút bụi bặm hay suy tư. Nó còn nhớ một ngày nó rửa mặt mấy lần, dùng loại xà bông nào và cái chậu rửa nó màu gì!
Hồi đó nhà nó cũng nghèo lắm! Đất nước chỉ mở cửa 3 năm sau khi nó ra đời. Cái thời nó nhớ nhất là lúc nó đang học tiểu học. Món ăn mà nó biết đến hàng ngày chỉ là rau má trộn với khoai hoặc sắn. Hàng ngày nó cùng mọi người đi đào rau má rồi về trộn với khoai khô, thứ khoai được xắt ra từng lát nhỏ và phơi khô lên để ăn trong dài ngày. Mỗi ngày nó cũng chỉ được 3 bát như vậy giống như mọi người trong gia đình. Có những lúc hết khoai sắn, gia đình phải chạy đi vay một ít của nhà khác về và mặc dù khoai có mốc meo lên thì cũng phải chịu mà ăn vì làm gì có gì bỏ vào bụng. Hồi đó có lần nhà trường cho mẹ nó một kg gạo vì mẹ sinh em bé. Thế là nó cũng được một bát cơm! Bưng bát cơm lên, nó thật sung sướng nhưng thấy hơi khói bốc lên từ bát cơm, nó sợ! Nó sợ cơm bay hết mất nên phải dục mọi người ăn nhanh kẻo cơm bay hết 🙂
Hồi nó ngây thơ đến mức độ mà mẹ nó không may ngã vào nồi cháo lợn đang sôi trên bếp, nó và thằng anh nó còn vỗ tay hoan hô nữa chứ! Lúc đó mẹ chỉ có thể cười chứ khóc làm sao nổi! 🙂
Hồi đó nó cũng chứng kiến những cơn đau dạ dày vật vã của Bố nó! Bố đau đến mức độ mà lăn hết trên giường đến lúc rơi xuống đất! Bố nó đau lâu lắm, mấy năm trời nhưng không đủ tiền đi chữa trị, chỉ có thể đủ tiền mua vỏ những con hàu khô rồi về giã nát ra mà uống. Tới giờ nó cũng chẳng biết tác dụng ra sao nữa. Đến lúc nó học lớp 5 thì Bố nó mới được đi phẫu thuật và cắt hết 2/3 dạ dày. Giờ phải ăn cơm mỗi lần một ít và chia ra nhiều bữa trong ngày. Mặc dù vậy nhưng nó biết rằng thần kinh của Bố nó bị ảnh hưởng rất nhiều sau thời gian đau và phẩu thuật đó! Giờ nó cũng yêu Bố nó lắm! Bố nó không oai vệ như những ông bố khác nhưng đó là Bố của nó và nó rất yêu Bố!
Rồi cũng đến giai đoạn cấp 2, khi mà nó biết đến sự nhớ nhung và những khổ cực của cuộc đời. Nhà nó ở miền núi nên nó được bố mẹ cho ra thành phố để học. Nếu như đó là niềm hạnh phúc của những đứa trẻ cùng trang lứa khác thì đối với nó, đó là thời gian mà nó lần đầu tiên biết thế nào là mệt nhọc của cuộc đời. Nó phải làm việc từ sáng sớm lúc 4h30 cho đến tối mới được nghỉ ngơi. Nó từng ngất xỉu mấy lần vì khí độc của than tổ ong, nó từng khóc hàng đêm đến nỗi cái gối nó nằm cũng mốc meo lên.
Rồi đến lúc nó đậu đại học. Đó là thời gian hạnh phúc nhất trong đời nó. Chưa bao giờ nó thấy cuộc đời đẹp đến vậy! Mẹ nó đưa nó vào trường nhập học, sau khi làm thủ tục xong, mẹ nó ra về. Tiễn mẹ ra khỏi cổng trường Quy Nhơn rộng lớn, nó giống như là một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy! Mẹ nó phải về quê, quê nó cách trường nó gần 2 ngày đi xe ô tô, hồi đó nó đâu có biết nơi nó học xa xôi đến vậy! Mẹ nó về, nó lủi thủi quay lại trường trong sự sợ hãi và nhớ nhung! Rồi thời gian cũng trôi qua, những lúc bác bảo vệ ký túc xá gọi “Hạnh Hà Tĩnh xuống nghe điện thoại” là nó sướng run lên và trong lòng nó rất đỗi tự hào vì không phải ai cũng được Mẹ gọi vào thường xuyên như vậy.
Thời gian nó ở ký túc xá cũng là thời gian nó học được nhiều thứ nhất. Bạn cùng phòng của nó mỗi đứa đến từ một nơi. Anh Phương người Quảng “Nôm” (là Quảng Nam đó), thằng Hiệp người Bình Định, thằng Dũng, Tâm người Thanh Hóa, Thằng Tùng người Nha Trang, thằng Huấn người Nghệ An, thằng Trí người Quảng Bình, thằng Thiết và nó người Hà Tĩnh. Mặc dù học cùng khoa nhưng mỗi đứa một tính. Có đứa ích kỷ, có đứa phóng khoáng, có đứa thô lỗ, nhưng cũng có đứa dịu dàng! Thế mà cũng sống cùng nhau trong vòng một năm. Lúc đó nó không chỉ học được sự sẽ chia mà còn học được cả sự tha thứ! Có một lần nó và thằng Trí người Quảng Bình xích mích với nhau vì chuyện cái đài và sắp đánh nhau. Lý do là thằng Trí để cái đài ngay trên đầu giường mình và cũng là đầu giường của nó vì hai thằng nằm quay đầu vào nhau. Thế nhưng cái đài cứ mở oang oang đến gần 2h sáng mới tắt, thế nên hai đứa mới cãi nhau. Giận nhau trong một tuần nhưng tới một hôm khi mà nó đang chuẩn bị lên thư viện thì trời đổ mưa to, phải đứng đợi ở sảnh của ký túc xá. Lúc đó thằng Trí bước xuống và nó có một cái ô! Tự nhiên nó xòe ô ra, nở một nụ cười vừa tươi lại vừa có chút gì đó ngượng nghịu rồi bảo nó vào ô đi cùng! Thế là từ đó trở đi hai đứa lại làm lành với nhau 🙂
Rồi còn có lúc cả phòng hết tiền ăn, lúc đó nó còn có mấy chục nghìn trong người, nhân tiện lại có hội chợ thế là nó cùng một người nữa trong phòng đi hội chợ xem có gì giảm giá không. Ra về với một thùng mỳ tôm và được thêm một gói khuyến mãi mà trong lòng sướng rân! Vừa đi vừa hát rồi về còn chia ra cho mỗi người 5 gói. Lúc đó, bước trên những con phố rộng thênh thang và lộng lẫy của thành phố Quy Nhơn mà trong người không một đồng xu với một thùng mỳ tôm trên vai, nó tự hào rằng thế mà nó vẫn sống hihi
Rồi thời gian đó cũng qua đi khi nó quyết định thi lại. Nó muốn thi lại vì nó vẫn chưa thỏa mãn với kết quả của lần thi đầu tiên. Nó muốn thi lại vì Bố Mẹ nó muốn nó sau này thành giáo viên để Bố Mẹ nó còn xin việc cho. Thế là nó quyết định rời Quy Nhơn! Ngày nó về là một ngày trời trở gió to, to đến mức mà phải cố gắng lắm thì hai người bạn của nó mới chở được nó và cái va li ra được bến xe! Hôm đó biển Quy Nhơn thật xanh và thật buồn như là không muốn cho nó đi vậy! Nó nhìn lên ngọn núi nơi mà Hàn Mặc Tử nằm đó (tên thật của Hàn Mặc tử là Nguyễn Trọng Trí – chỉ khác với nó mỗi chứ Hạnh), nó nhìn lên và nhủ thầm rằng rồi mình sẽ quay trở lại thăm Hàn Mặc Tử sau! Hôm đó cũng mất mấy tiếng đồng hồ nó mới bắt được xe về quê. Nó còn nhớ lúc nó về quê ôn thi, bạn bè nó viết thư gửi cho nó hàng tuần và nó còn gom lại thành một thùng nhôm toàn là thư! Những bức thư viết tay thật tình cảm và thật chân thành.
Rồi nó cũng được vào học ở Vinh, ngôi trường mà Bố Mẹ nó mong muốn. Nhưng nó đâu có muốn dừng lại ở đó! Nó không muốn sau này nó thành một ông giáo như Bố nó. suốt ngày chỉ cắp sách tới trường và cuối năm thì lại chép lại giáo án của năm trước để dạy tiếp, chỉ khác mỗi cái ngày 🙂 Nó xin lỗi khi nghĩ về nghề của Bố nó như vậy nhưng thực tế là thế. Nó cũng muốn được nói tiếng Anh suốt ngày với người nước ngoài chứ nó không muốn về miền núi dạy tiếng anh cho những đứa không biết nói tiếng Anh 🙂 . Vì thế, Hà Nội là điểm đến mới của nó!
Và cuối cùng thì nó cũng vào trường Đại Học Ngoại Thương. Ngôi trường mà sau này nó mới biết là một trường điểm còn lúc nó thi thì đâu có biết gì ngoài một bài báo so sánh các trường ở Hà Nội.
Giờ nó là giám đốc của một công ty, nó đã 30 tuổi, nó đã là công dân của Hà Nội theo đúng nghĩa đen của nó. Thời gian trôi qua thật nhanh! Nó đã có nhiều thứ nhưng cũng đang thiếu rất nhiều thứ 🙂
Cái tuổi 30, tuổi đủ chín chắn để biết được mình đã đi qua những gì, đủ để biết được mình nên làm gì cho tương lai, đủ để biết được rằng điều gì là giá trị trong cuộc sống và đủ để biết được rằng mình chỉ còn một nửa nữa để đi! Xin chào mày, tuổi 30!
No Comments